Wednesday 15 July 2009

C4 | Note 21

Tớ mới down và xem được bản Kor được đến tập 6 thôi. Xem bản của Jap đến thuộc lòng rồi, nhờ có HYD mà tớ mới tìm đọc đến manga, rồi bây giờ là vì tò mò nữa mà tìm đến với bản BOF của Kor.
Và có chút so sánh nho nhỏ

Bối cảnh: có thể nói cả Jap và Kor đều có sự đầu tư khá lớn về sự hoành tráng để thể hiện cuộc sống giàu có, ngoại cảnh thì lung linh, trông cứ như thiên đường ý. Tuy nhiên nếu để nói về ngôi nhà của tập đoàn tài phiệt Doumyouji thì tớ thích cái "lâu đài" của Jap hơn chút xíu vì nhìn toàn cảnh không gian kiến trúc, rồi các nội thất... thì nó tạo cho ng ta cảm giác 1 chút gì đó khá là lạnh lẽo, và cô đơn, giống như cuộc sống của Tsukasa trong cái nhà đó. Còn bản của Kor thì vẫn có gì đó chút ấm áp,( đặc biệt là phòng riêng của JPyo ý) và không gian hơi bị hẹp hẹp chút.
À, còn 1 cái tớ rất rất là không thích 1 địa điểm quan trọng trong bản Kor, đó chính là cái cầu thang thoát hiểm. Ai cũng biết là cái cầu thang thoát hiểm đó là 1 nơi đặc biệt thế nào.
1 nơi là thế giới riêng của Rui, 1 nơi để Rui lãng đãng với những giấc ngủ của mình, 1 nơi mà hình ảnh của Shizuka tràn ngập...
1 nơi là bí mật của Tsukushi trong ngôi trường này, 1 nơi mà cô có thể thoải mái sống thật với cảm xúc, với con người của cô, 1 nơi cô được biết và ghi dấu nhiều kỉ niệm với mối tình đầu của mình...
Đó phải là 1 nơi với không gian phóng khoáng thế nào chứ. Trong bản Kor thì tớ chỉ thấy nó bó hẹp quá, cảm thấy ko những chật chội mà còn thấy ngộp thở nữa.

Tiếp đến là các nhân vật. Nhân vật khiến tớ shock nhất chính là Jandi.
Tớ đã rất yêu quý 1 Tsukushi cỏ dại của Jap, 1 cô bé nhà nghèo bình thường mà lại rất đặc biệt, dễ thương, đáng yêu, giàu tình cảm, và có 1 nghị lực phi thường, đặc biệt hơn cả là khi nhìn thấy cô ấy, tự nhiên có 1 cảm giác ấm áp lắm, an toàn nữa.
Mọi người cứ nói là Maou đóng hiền quá, nhưng tớ thì lại thấy cô ấy chỉ hiền lành với những người cần phải hiền, nhưng khi cần mạnh mẽ, cần đấu tranh thì cô ấy lại kiên cường vô cùng. Cỏ dại mà, tưởng là mềm yếu nhưng sức sống thì là bất diệt.^^ Với lại cỏ dại còn là 1 chỗ dựa của rất nhiều người, gia đình này, Yuki này, rồi sau này là cả của Tsukasa và Rui nữa. Đôi vai ấy tưởng là bé nhỏ là thế, thế mà nó lại vững chắc hơn bất kì đôi vai nào.:X

Vậy mà Jandi làm tớ phát hoảng. Chẳng có tí tẹo cảm nhận gì về 1 cỏ dại cả. Cỏ dại đâu cứ phải là đi lại "đá thúng đụng nia", ăn uống thì như là kiểu chết đói đến nơi rồi, quát nạt mọi người không thương tiếc, lườm nguýt tía lia, và cả dửng dưng nữa. Ở Jandi tớ không thấy được sự tin tưởng và yên bình.
Maou cũng khóc, nhưng khóc không đồng nghĩa với bù lu bù loa, om sòm lên.


Còn 1 điều khiến tớ ấn tượng nữa, chính là gia đình của Cỏ dại. Nói thật là tớ yêu gia đình Makino trong bản của Jap lắm lắm.
Hài hước không? Có, rất rất ý chứ. ( Nếu mà nghe tiếng Nhật và hiểu lúc gia đình Makino nói chuyện, pha trò thì sẽ cảm thấy buồn cười hơn xem sub rất nhiều^^)
Có thích Cỏ dại kiếm được anh chàng giàu có không? Có, họ cũng thích cuộc sống khá giả lắm chứ, nhưng họ không đến mức ép buộc, dồn Cỏ vào chân tường. Mà thoáng chút gì đó, cảm thấy họ khá ngây ngô như kiểu trẻ con ý.
Và có 1 điều nữa, rất quan trọng đó là họ yêu Cỏ nhiều nhiều lắm. Họ không vô cảm, không dửng dưng trước những cảm xúc của Cỏ.
Phải là 1 gia đình đầy yêu thương, mới có thể có 1 Cỏ dại đáng yêu, và đặc biệt như thế chứ!
Sống trong 1 gia đình như thế, như Tskushi đã nói, cô ấy thấy mỗi lần nói từ: "Arigatou" ( là cảm ơn đó ) với tất cả tấm lòng biết ơn thực sự, đã cho cô hiểu hết được từng ý nghĩa hương vị của cuộc sống.
Còn với gia đình của Jandi, tớ thấy nó cũng có hài hước, nhưng theo kiểu lộn tùng phèo. Bố mẹ với con cái gì mà chẳng thiết tha tình cảm gì mấy, cứ nhạt nhạt và dửng dưng sao ý. Duy nhất chỉ có 1 chi tiết tớ thấy hài lòng ở cái gia đình này. Đó là lúc bố của Jandi là lượt cái áo đồng phục của Jandi, và nâng niu nó. Đoạn đó thì có cảm động, thể hiện được tình yêu thương con dành cho Jandi.

Thất vọng tiếp theo, đó chính là nhân vật Rui. Càng xem, càng chỉ muốn hét vào tai JiHoo là, có cần phải tỉnh táo quá đáng thế không??? Có cần xí xớn quan tâm đến Jandi đến vậy khồng???
Rui đâu phải là như thế? Rui không đoái hoài gì đến Cỏ nhiều vậy đâu. Tất cả sự giúp đỡ của anh ý với Cỏ chỉ là vô tình thôi, còn lại thì trong đầu của Rui ngoài Shizuka thì những người khác chẳng có ý nghĩa gì và cũng chẳng có gì đáng để lưu tâm cho vào bộ nhớ hết. Cỏ bước vào cuộc đời của Rui nhẹ nhàng thế thôi, như là những cơn mưa, thấm vào "mảnh đất" trong trái tim của Rui, để rồi, từ đó những cọng cỏ dại cứ thế lớn lên, có 1 chỗ đứng trong "mảnh đất" trái tim ấy.
Còn JiHoo, lúc nào cũng lăng xăng giúp Cỏ hết cái này đến cái kia, toe toét toe toét hớn hở với Cỏ. Khó chịu nhất là cái thái độ bất mãn với JunPyo khi JunPyo gây sự. Nếu là Rui thì chẳng có tí quan tâm nào đâu, tại vì những trò đó từ trước đến giờ chẳng có tí tẹo liên quan gì đến Rui cả.

Còn JunPyo thì sao mà hiền thế, hiền quá đáng ý!!! Mà nhiều lúc có cảm giác anh ý cứ như con rối bị giật dây. Sợ mẹ này ( ui ui, cái này thì đúng là "Arienai!!!" (không thể tin nổi - theo đúng cách nói của Tsukushi^^), đến cái cách trừng phạt Jandi cũng là do "bị bơm đểu", hic,...

Một điều phản cảm nữa đó chính là cái vụ tự tử không thành của 1 cậu học sinh. Trời đất ơi, làm sao mà có thể tự tử chỉ vì bị dán thẻ đỏ cơ chứ, mà là do bọn học sinh trong trường dồn đến cùng khi mà không có sự hiện diện của F4. Có thể là do kịch bản muốn thổi phồng lên cái sự tung hoành của F4, nhưng không cần đến mức phản cảm như thế. Đến Nhật, những sự vụ tự tử khá nhiều, còn không đến mức như vậy.
Mà trong lúc đó, Jandi xuất hiện, vớ vẩn vô cùng.
Khi người ta sắp chết đến nơi rồi, mà vẫn còn ba hoa đủ chuyện nai tơ, lại còn cái kiểu rất ngạc nhiên khi anh ta nói sắp nhảy xuống, (Nhìn như vậy mà ko đủ hiểu sao???!!!)
Nhớ lại bản của Jap, ở phần 2, có 1 ông già sắp sửa nhảy xuống biển tự tử, Tsukushi sợ ơi là sợ, nhưng cũng bình tĩnh tìm cách để cứu ông già ấy.

Mới xem đến tập 6 thôi, nhưng mà đã thấy kịch bản theo chiều hướng chắp ghép, các diễn viên có vẻ muốn tìm kiếm 1 phong cách đóng riêng, nhưng mà điều cơ bản quan trọng nhất là thể hiện cái thần, cái riêng biệt của nhân vật thì lại chưa thấy đâu,( không biết những tập sau này có làm được hay không thì tớ chưa biết!!!)
Người ta có thể lăng xê tốt, có thể bao biện rằng vì văn hóa từng đất nước khác nhau nọ kia, đúng là văn hóa của Nhật rất đặc biệt, nhưng cái đó chỉ là một phần nhỏ trong môi trường để cho nhân vật bộc lộ mình. Còn bản chất riêng thì nó tồn tại sẵn trong mỗi con người rồi.

Còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng thôi tớ nói nhiều quá rồi, lắm lời quá cơ , để dành cho lần sau thảo luận tiếp với mọi người vậy, và cũng là để xem tiếp phim cho chạy kịp tiến độ!^^


Original post by Maika_Chip @ DAN

Mẹ Tsukasa - Joon Pyo

1. Ấn tượng đầu tiên về mẹ Thú: Manga: thực tình thì bà xuất hiện lần đầu tiên qua lời kể của Tsukasa



=> Một ấn tượng về sự trơ trọi, mối quan hệ xa cách, phải không?

Nhưng lần đầu tiên xuất hiên thực sự, bà xuất hiện trong mối lo sợ của Tsukushi về một "vị giám khảo ghê gớm" đối với "ứng cử viên cho vị trí con dâu nhà Doumiouji", người mà Cỏ vừa được nghe F4 cảnh báo về sự khắc nghiệt, đáng sợ trước đó. Doumiouji Kaede dường như xuất hiện trong ấn tượng về sự quyền uy và khó tính.




Bản J đã chọn cách thể hiện thế nào?

Bà Doumiouji xuất hiện trong bối cảnh ngôi nhà xa hoa lộng lẫy, sang trọng tuyệt đỉnh nhưng có gì tối tăm lạnh lẽo. Và thậm chí khi người ta còn chưa thấy mặt bà, thì người ta đã thấy bà đang nói chuyện về một vụ làm ăn.



Bà xuất hiện giữa một cánh cửa lớn, bao quanh bởi một loạt những người trợ lý theo "hầu", vẫn không ngừng bước, và cũng không ngừng nói chuyện.



Lạnh lùng, thẳng thừng chấm dứt vụ làm ăn khi không thấy vừa ý.



Đến tận lúc đó, bà mới quay ra nhìn đứa con trai đã đứng đó nãy giờ.



Có cái gì đó cay đắng trong câu trả lời của Tsukasa



Vẫn không hề có một chút thay đổi nào trên sắc mặt, bà lạnh nhạt sửa bông hoa tai, rồi ngó lại Tsukasa, chẳng buồn đáp lời.

Ánh mắt này có thể gọi là gì?



Mối căm ghét hay sự thờ ơ? Căm giận hay sự oán trách vì khao khát yêu thương mà chưa từng được đáp lại?

=> Chỉ trong một cảnh ngắn ngủi mà thể hiện được toàn bộ ấn tượng về bà Doumiouji, và cả mối quan hệ lạnh lùng, nhạt nhẽo giữa hai mẹ con.

Bản K thì sao?

Bà chủ tịch tập đoàn Shinwa (nếu có viết sai thì thứ tội) xuất hiện trước cả F4. Người ta thậm chí còn chưa biết bà có quan hệ như thế nào với các nhân vật chính. Khuôn mặt bà tạo ra ấn tượng về một người khắc nghiệt, khó tính.



Nhưng bà lại xuất hiện trong tình cảnh tập đoàn đang lâm vào một cơn nguy khốn do bị báo chí chỉ trích tứ tung, biểu tình phản đối ầm ầm. Bà cau có, nổi giận với người trợ lý, trong khi anh này vẫn cố ra vẻ chịu đựng sự giận dữ tùm lum của bà. Trông bà giống như một bà giám đốc nào đó đang cố chống chọi cho một cái công ty bé tí trước nguy cơ phá sản.



=> hình như đạo diễn hơi sai lầm khi cho bà xuất hiện như thế này. Quá sớm, và trong một hoàn cảnh hạ bớt quyền uy cũng như sức mạnh của bà. Cách xuất hiện này phần nào làm giảm đi ấn tượng về sức mạnh của bà và sự hùng mạnh của tập đoàn mà bà cai quản. Thật tiếc, bà diễn vẻ ghê gớm đáng sợ nhưng lại không có được vẻ bình thản, lạnh lùng cho xứng đẳng cấp của một người phụ nữ nắm trong tay tập đoàn lừng lẫy, lớn nhất nhì thế giới.


2. Phong cách trong suốt câu chuyện:

Manga:

Bà Doumiouji thường xuất hiện trong một dáng vẻ tự tin, đầy quyền lực. Bà đẹp, dáng điệu quý phái, nụ cười lạnh nhạt và ánh mắt sắc lạnh như tiền.





Mỗi lần tình cờ thấy bà, bà đều đang đi giữa một bầy trợ lý, và lúc nào cũng là công việc, công việc và công việc:



So do J ver:

Dáng vẻ quyền uy quý phái:



Luôn xuất hiện với một bầy trợ lý, và mải mê bận rộn với công việc:



Bỏ mặc cậu con trai một mình, hoàn toàn chẳng buồn đoái hoài:



Và nói thẳng thừng:



Không bao giờ mất công xem cậu con trai bà đang làm gì, sống thế nào, quan hệ với ai, miễn là không làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của bà:



Một người lạnh lùng, lý trí, luôn đặt lợi ích của tập đoàn lên trên hết => không ngạc nhiên khi dù sâu trong lòng bà vẫn có tình yêu thương con, giữa hai mẹ con vẫn có cả một hố sâu ngăn cách. Tsukasa căm giận mẹ, ghét mẹ, oán trách mẹ là chuyện chẳng có gì lạ.

Bản K:

Có một cảnh tớ rất không thích, mặc dù theo con mắt các fan BBF thì đây có thể là một đoạn khá cool chăng? Với wind, đoạn này thể hiện rõ nhất sự khác biệt giữa mẹ JP và mẹ Tsukasa. Ngoài ra còn có cả sự vô lý đùng đùng trong việc xây dựng tình tiết nữa. Đó là đoạn mẹ JP về nhà trong lúc JD còn đang ở trong nhà, và JP đã phải cầu cứu F3.

Điều kì lạ ở chỗ: F3 vào nhà tụ tập bàn tính được, thì có cớ gì mà JD không chuồn ra khỏi nhà được? Bản thân người hầu trong nhà cũng biết về sự có mặt của JD rồi thôi? Cả F4 tụ tập, vậy mà không làm được gì hơn việc bôi vẽ JD ra thành một "quý bà" (chứ không phải quý cô nhá), để rồi khi mẹ JP vào vẫn phải vội vàng lấp liếm bằng mấy lời nói dối quanh, còn JD thì vẫn cứ mắt chữ O mồm chữ A vì mấy lời nói dối này.

Nhưng quay về chủ đề chính: mẹ JP. Hãy xem cách bà thể hiện trong đoạn này:

Sau một hồi ngồi cau mặt nghĩ ngợi cái gì đó bên bàn làm việc (sao không trốn ra lúc này nhỉ?), mẹ JP đứng dậy và đùng đùng quyết định lên thăm cậu con trai. Cái cách bà thong thả một mình đi xuyên qua cả căn nhà to đùng với mục tiêu rõ ràng là: đến coi cậu con trai thế nào => thực tình giống một bà mẹ nghiêm khắc quan tâm đến con hơn.



Bà thậm chí còn hỏi han về cô bạn mới của JP:



Trông vẻ mặt bà cố ý ra vẻ ngọt ngào tử tế với người bạn mới của con, tất nhiên là có chút dò xét khắt khe trong đó, tớ phần nào liên tưởng đến... mẹ tớ. "Quan tâm quá", "nghiêm khắc quá", "không cho con chút tự do nào" bla bla bla là những lý do để giận dỗi với kiểu người mẹ thế này, nhưng không có lý gì để căm hận mẹ, hay nói hỗn hào về mẹ theo kiểu này:



Giá mà đạo diễn xây dựng luôn thành việc mẹ JP rất quan tâm đến con, nhưng khắc nghiệt, không chịu lắng nghe con, không chịu hiểu con, làm JP luôn sợ hãi mẹ, không thoải mái, không được là chính mình khi ở bên mẹ thì có khi hợp lý hơn nhiều, và vẫn sâu sắc không kém. Cảnh này sẽ rất hợp nếu được xây dựng theo logic đó:



Trang phục của mẹ JP:



Trông giống một nữ diễn viên điện ảnh, hoặc một lão làng nào đó trong giới nghệ sĩ hơn (thì đúng thế còn gì, vì bà này là diễn viên gạo cội mà, nhỉ!)

Hoặc có lúc lại giống như một nhà tạo mẫu nổi tiếng trong show trình diễn thời trang (vai bà đóng trong phim "Thời trang thập niên 70")



Nhất là khi có cảnh này:



Thật là... Mình chưa từng tham dự một buổi đấu giá nào của các đại gia, nhưng có lý do gì mà tự các đại gia lại phải làm người mẫu quảng cáo để bán bộ đồ của mình thế không nhỉ?

Thêm nữa, (1): bà mẹ JP khá là thiếu hiểu biết cần thiết của một đại tư bản thế giới. Phim chiếu cảnh bà này lạnh lùng từ chối thẳng thừng 2 đề nghị làm từ thiện => muốn tạo ấn tượng rằng bà keo kiệt và độc ác chăng? Nhưng bất cứ một doanh nhân nào muốn làm ăn lớn đều sẽ phải biết một điều vô cùng cơ bản rằng: cho nhiều, nhận về nhiều hơn. Cho nên dù thực tế một ông tư bản có tàn bạo, bóc lột thế nào đi nữa cũng đều biết cách trưng ra bộ mặt từ thiện nhân ái.

Và (2): bà còn tỏ ra khó chịu không ưa việc JP chơi với F3 => nếu thật thế thì quả là ngu ngốc hết sức, vì chúng ta thừa biết F3 cũng là người thừa kế của những tập đoàn cực lớn => sự hợp tác thân thiết ngay từ lúc bé này lợi kinh khủng => mẹ Tsukasa dù luôn tỏ ra quyền uy, có thể nạt cả F3, nhưng chưa bao giờ ngăn cản mối quan hệ này, thậm chí có khi chính bà là người đã lập ra F4 từ hồi bé ấy chứ (nếu không sao tự dưng 4 cu cậu này lại chơi với nhau? Tsukasa và Rui đều không phải là loại người thích hòa đồng)

Từ (1) và (2) + những điều trên kia => mẹ JP không thể hiện được phẩm chất của bà chủ một tập đoàn lớn, chứ đừng nói là đủ phẩm chất tạo nên bà Doumiouji Kaede!

(Edit: Hai mẹ con JP nên chuyển thành thế này sẽ hợp hơn: mẹ là nhà tạo mẫu danh tiếng, hay khắt khe với con do lo sợ con bà sẽ làm hỏng danh tiếng của bà, làm ông con JP ngây thơ hiền lành rất sợ, cảm giác lúc nào cũng ko thể làm vừa lòng mẹ, nên ức chế. Bà mải mê với công việc và danh tiếng của mình hơn là chăm lo cho con, và vì vậy không hiểu và không chịu hiểu những tâm tư của con trai mình, không hiểu rằng anh chỉ muốn là một chàng trai bình thường ngốc nghếch như hàng ngày thôi... đó đó đại khái thế)

Bonus: thêm một cảnh vô lý đùng đùng trong việc miêu tả sự ghê gớm của mẹ JP: cảnh mấy ông tướng hồi bé trốn nhà đi chơi với nhau => có lẽ người ta tưởng các cậu ấm bị bắt cóc => mẹ JP phái cả một đội quân vũ trang đầy mình đến bắt. Nhưng đội quân này hình như hơi... ngu, hoặc dở hơi thế nào đó mà phải chĩa súng tua tủa vào người mấy ông nhóc đang chơi... đập gối, rồi bắt chúng nó giơ tay hàng, xếp hàng một dẫn giải như thể sợ chúng chống cự bắn trả???





Original post by southerm_wind @ DAN

C4 | Note 20

Hừm, wind thì nghĩ cảnh bạo lực trong phim này trở thành phản cảm như thế này là có lý do của nó.

Thử nghĩ xem, trong HYD manga và cả bản Nhật, người ta thấy rõ sự hung dữ tàn bạo của Tsukasa. Anh là thú dữ, là hung thần của học viên Eitoku. anh, và chỉ mình anh thôi. Tội lỗi của những người khác ở chỗ: họ đã không dám đứng lên, mà chỉ đơn giản là a dua theo. Nhưng bản thân nhân vật trong phim sợ anh, thù hận anh. Khán giả có thể căm ghét anh, và đối với họ lúc đó, anh hoàn toàn là nhân vật phản diện. Nhưng khi người ta biết về cuộc sống của anh, biết về những khát khao yêu thương giấu kín trong lòng anh, khi người ta thấy anh dịu dàng ngốc nghếch bên Tsukushi, và trở lại thành một con thú hoang điên cuồng mỗi khi mất đi tình yêu => người ta thấy được tình yêu trên đời thật quan trọng biết bao, thấy rằng tình yêu đã chiến thắng một cách vẻ vang, đã cảm hóa được một con người tưởng như tàn bạo đến thế, và đã làm thế giới nhận ra thêm những tâm hồn đẹp => chi tiết về sự hung dữ của Tsukasa hóa ra một chi tiết vô cùng cảm động, sâu sắc, làm bật lên ý nghĩa câu chuyện.

Trong bản Hàn, ngược lại, người ta hình như cố bào chữa cho Xoắn ngay từ đầu. Anh ta chưa kịp hung dữ đã thấy ào ào ra toàn là trẻ con, ngây thơ, ngốc nghếch, lãng mạn, ga lăng, tuyệt vời hoàn hảo bla bla bla. Khán giả không hề có nhận thức về anh như một kẻ xấu. Thế nhưng những đoạn kịch tính của truyện biết vứt đi đâu? Thế là:
1. Người ta sốc bật ngửa khi thấy anh-chàng-hoàn-hảo bỗng nhiên hung dữ độc ác như điên, sẵn sàng đánh người tóe máu, kể cả đó là bạn mình => nhân vật thần tượng thế à?
2. Những đoạn độc ác khác bị dồn vào đổ tội cho toàn thể những thành viên còn lại trong trường: nào là cười khúc khích khi người ta nhảy lầu, nào là hùa nhau giở trò bully, ném bột và trứng vào cô bạn cùng trường, nào là cưỡng bức con gái người ta, nào là giăng dây ngáng xe đạp, nào là....
=> hình như ở đây, người ta thấy cả một thế giới những người độc ác tàn bạo coi thường nhân phẩm và tính mạng người khác, sẵn sàng đùa cợt trên những chuyện động trời, đè nén, dè bỉu, bất công với những người yếu hơn họ. Hơn nữa đó toàn là các nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp, gần như là hình mẫu của một lớp thanh niên kiểu mẫu => xã hội xấu xa đến thế ư??? Người ta có thể lo sợ con cái họ sẽ tưởng là những trò đó hay ho, thú vị và đáng ngưỡng mộ, học tập => không bị chỉ trích điên cuồng mới lạ.
3. Vì rốt cuộc Xoắn không hề ác => chẳng thấy tác dụng mạnh mẽ của tình yêu ở chỗ nào hết, chả thấy cảm hóa được ai hết. Hơn nữa, Xoắn không ác, mà cả xã hội ác, cho nên rút cục yêu nhau xong thì đời vẫn xấu xa như thường => Lẽ ra phải ca ngợi sức mạnh của tình yêu thương giữa người với người có sức mạnh cảm hóa ghê gớm thế nào, phim chuyển qua ca ngợi một mình JP => Người ta có thể ngưỡng mộ và mơ mình cũng có một anh chàng si tình như JP, nhưng đó chỉ là chuyện ngồi chờ sung thôi, may thì có, không thì cũng chẳng phải chuyện có thể cố gắng mà có được.

Một bộ phim nông cạn hết biết!



Original post by southerm_wind @ DAN

BOF - Ep 11

Sorry về dạo này lười quá nên ngại update ~.~

BOF - Ep 11



Đầu phim,anh JP lãng mạn kinh khủng,nhìn anh ấy thở dài,mắt nhìn xa xăm,ai bảo anh ấy ngốc nghếch,khôn thì có!

Jan Di lại cường điệu,ngán ngẩm phải thốt lên câu nói ấy.Đoạn bước vào trong phòng cứ như đang đóng vai Mr Bean chứ chẳng phải Cỏ kiểng (Cỏ dại đóng không nổi).Lúc bị chụp ảnh thì không bàn dù thấy đoạn đó chuối không thể tả nhưng thôi,tự bào chữa rằng cô ấy sợ nên run chân mà chẳng chạy được.Rồi,xuất hiện anh chàng JaHe hay HaJe gì đó kéo đi.Gì đây nhỉ,motip hoàng tử bí ẩn à “sẽ gặp lại vào 1 ngày gần đây”.Càng ngày phim càng giống một nồi cổ tích tả pí lù.

ÔI cô nàng Jan Di,tôi thật không còn từ nào để diễn tả về cô ấy cả.Cô ấy đói,cô ấy thính mũi đến nỗi,than ôi,ngửi được mùi thức ăn trong phòng từ ngoài sân trường và cô ấy đáng yêu đến nỗi chẳng xin ai,chẳng hỏi ai lấy ăn tỉnh bơ.Tsukusshi có đói ,có khát cũng chẳng bao h làm thế.Nhà sập,khi tỉnh dậy,biết mình đang ở nhà Tsukasa thì hấp tấp đòi về,chị Tsubaki giữ lại thì đòi làm người hầu mới chịu ở lại.Tsukushi nhìn người ta ăn ngon,mặt đẹp và thích đc như vậy nhưng cô ấy tuyệt đối không bao h ăn vụng thức ăn của người khác..Đoạn cô ấy sau khi chia tay với JP,đạp xe gữa trời lạnh thấy cũng tội,thà cho biến thành 1 nàng yếu đuối có khi còn hay hơn,diễn mạnh mẽ thì ko ra,cường điệu thái quá,cảnh khóc thì đạt nên modify JD thành yếu đuối cho hợp motip “lọ lem-hoàng tử”

Cái lão người mẫu,chậc,mimo nói tớ sẽ tức chết khi xem tập này,chẳng sai nhìn bác ấy đem so với anh Ed chẳng khác nào giun với rồng.Trời ơi,anh Ed của em.Cái kiểu nhe nanh của lão ấy nhìn thấy ghét,hix,thấy giờ đang hot vụ Vampire nên bắt chước,bắt chước đẹp hem nói,xấu còn hơn ma.Còn Jan Di,thú thật,bộ đồ màu hồng hồng mà cô ấy ko mặc trong lần chụp với bọn xấu và bộ đồ hở hang này khác nhau gì nhỉ?Chắc khác màu nhở???Thế thì lúc nãy mặc luôn cái kia cho rồi,ở đó mà bảo ko ko! Chẳng lẽ ko còn kiểu chụp hình nào khác sao?Thế còn trách ai?Vậy mà sau đó bị mấy nàng OMG nói còn buồn?Buồn gì hở trời?

Bonus:mà đúng là cỏ kiểng thật.Có chút gì,kiên cường,mạnh mẽ đâu.

À,mà tớ đang thắc mắc,đoạn ở chỗ JI Hoo ấy,bạn ấy đang xem Beethoven virus hay Nodame thế nhỉ?^^Mới khen cái xì tai ăn mặc một câu,h bạn ấy trở lại như cũ,cái cặp kính trông kinh không chịu được ! Được cái thích vụ xem tivi,Rui cũng khoái tivi,cho 1 đ bù lại!Cơ mà,tớ hoi choáng cái cảnh JH sửa chăn cho JP,có cần thế ko nhỉ?Còn đoạn gặp JD ở ngoài đường thì JH đã hơi quá rồi,thấy rõ là anh ta đang ghen chứ chẳng phải lo cho bạn,cái cách anh ta nhìn người mẫu hừng hực lửa ghen! Mà xem cái đoạn sau cứ tưởng anh í là Conan,thám tử ra phết.

Lại nói tới bạn người mẫu ,khổ thân bạn ấy bày đủ trò với Jan Di mà nàng để Jun Pyo đập cho máu văng tứ tung(hơi phóng đại tí) cuối cùng chắc hơi mủi lòng đứng xa cả chục thước để can ngăn (chắc sợ đứng gần bị đánh luôn).

Có thể nói,đường dây kịch bản cực kì lệch ở điểm này,vào lúc chụp ảnh,JD và JP đã rất thân,hun lia chia ,hắn còn”bước vào thế giới của nàng” thế mà có thể bảo”muốn có 1 người bạn,muốn quay về thời gian ko có F4”.Kịch bản gì loạn thế hả trời.Lại thêm cái vụ bảo,văn hóa khác nhau,ko đưa đc tí cản đánh nhau vào mà hun khói con người ta suýt ngạt,cái nào kinh hơn cái nào nhỉ?

Mà Cỏ kiểng đúng là sướng thật,Tsukushi bị bắt cóc ngồi trong nhà kho thể dục đau hết cả lưng,chắc bác đạo diễn sợ cỏ kiểng chịu không nổi nên cho em í nằm trên giu7o7g2 êm nệm ấm cho sướng sau khi em ấy tỉnh lại thì chẳng biết đào đâu ra một cái nhà kho,đốt than cháy lộp bộp cho nó có phong cách mafia!

Tình hình là coi xong preview ep 12 thì muốn đánh bom cảm tử quá!Hix!

Vừa xem vừa bình,viết hơi lung tung,bà con thông cảm,tại nãy h bận đập ruồiCầu cho vong hồn em ruồi được yên nghỉ



Original post by vạn lý độc hành @ DAN